An Sĩ Toàn Thư – Bài 61 – Dục Hải Hồi Cuồng (Quyển 02 – Bài 02)

Những kinh sách quan trọng nói đến chuyện tà dâm, chia theo kinh thành bốn khoa, hai mươi bốn điều, đa phần thuộc việc nghiên cứu để hiểu rõ lí lẽ.

Tôi nghe ngày trước, khi dịch giả Cưu ma la thập sắp nhập diệt, Ngài ngữa mặt lên trời thề: Tôi phiên dịch kinh điển, mỗi chữ đều thành thật, nếu có điều gì hư dối thì lưỡi tôi nát ra. Đến lúc làm lễ hoả thiêu, tất cả mọi người đều thấy lưỡi Ngài không cháy mà còn đỏ như hoa sen. Chân ngôn ba tạng nhờ oai lực đó. Cung trời cung rồng cùng đem châu báu, hương hoa xây tháp nghìn tầng. Đáng buồn những người phàm chúng ta có mắt như mù, tạo những tội lỗi, thật đáng tiếc thương. Tôi nay rửa tay kính ghi đôi điều, gửi đến những lời quê mùa, mong lưu thông đến muôn nhà, cùng nhau giết chết ma dâm để được đứng vững trong đời.

Thứ nhất, Bồ tát mắng dâm dục.

Kinh Đại bảo tích nói: Bồ tát nhìn xem tất cả chúng sinh vì ngu si điên đảo nên đam mê nơi dâm dục. Đối với mẹ, chị em gái mà còn cưỡng bức huống chi những người khác. Sau khi quán sát những điều như thế, Bồ tát nghĩ rằng: Đau khổ thay những chúng sinh trong cõi đời, từng nằm nghỉ trong thai mẹ, được sinh ra bằng cửa mình của mẹ, sao không hổ thẹn mà còn dâm dục. Thương cho họ đoạ lạc trong các cõi quỉ đói, địa ngục, súc sinh, Diêm la, không lúc nào được ngưng nghỉ. Giống như người mù bị bầy chó đuổi cắn, rớt xuống hố sâu. Những chúng sinh đó cũng như thế. Giống như con heo ở rong chuồng bẩn, lại ăn uống trong đó, chưa bao giờ thấy chán ghét. Những chúng sinh đó cũng như thế. Nay ta sẽ vì họ tuyên nói Phật pháp, khiến họ mãi mãi cắt đứt phiền não tham dục. Kinh Nguyệt thượng nữ nói: Các bạn, ngày trước các bạn có thể làm cha tôi, tôi có thể đã từng làm mẹ các bạn, cùng làm cha mẹ, anh em của nhau, sao lại sinh tâm dâm dục với nhau. Có thể ngày trước tôi đã giết các bạn, các bạn cũng có thể đã trả thù giết lại tôi, mỗi người đều thù oán nên giết hại lẫn nhau, sao bây giờ lại sinh lòng muốn dâm dục. Luận Trí độ nói: Bồ tát quán sát thấy trong những thứ suy đồi, thì việc suy đồi do người nữ là quan trọng nhất. Những tai hoạ như chiến tranh, hoả hoạn, sấm sét, bão tố, oan gia, rắn độc đều có thể tạm thời đến gần được, nhưng không nên tiếp xúc tính keo kiết, đố kị, xúc siểm, tranh giành, ô uế, tham lam nơi người nữ. Kinh Tăng nhất a hàm nói: Đừng nên giao tiếp với người phụ nữ, đừng chuyện trò với họ, ai có thể xa rời được người nữ thì có thể xa lìa được tám nạn. Kinh Trường a hàm nói: Đức A nan bạch Phật: Nếu sau khi Ngài nhập diệt rồi, có những người nữ đến nhờ dạy dỗ, chúng con phải đối xử thế nào? Đức Phật dạy: Đừng gặp họ. Đức A nan lại bạch: Nếu đã gặp rồi thì phải đối xử thế nào? Đức Phật dạy: Đừng trò chuyện với họ. Đức A nan lại bạch: Nếu đã nói chuyện với họ thì phải ứng xứ thế nào? Đức Phật dạy: Nên giữ tâm mình. Kinh Mật nghiêm nói: Nam nữ quyến luyến nhau, tinh huyết họ cùng trộn lẫn, như trùng sinh trong bùn thối, những chúng sinh được sinh ra cũng như thế.

(Tất cả có bốn chương, hai chương đầu nói về việc thương xót tất cả, chương thứ ba, tư, năm nói đến việc cắt đứt cội gốc dâm dục, chương cuối cùng bài xích sự ô uế của dâm dục để tổng kết).

Thứ hai, tội báo tà dâm.

Pháp uyển châu lâm chép: Đức Phật dạy: Người tà dâm mắc mười tội. Một là thường sợ chồng người giết, hai là vợ chồng lục đục, ba là tăng ác giảm thiện, bốn là vợ con cô đơn, năm là hao hụt tài sản, sáu là thường bị người nghi ngờ về những việc ác mình đã làm, bảy là bị bạn bè coi khinh, tám là kết bạn với nhiều người thù địch, chín là khi chết rơi vào địa ngục, và mười là khi hết tội báo sẽ làm người đàn ông có vợ lăng loàn, khi quả báo hết làm thân người nữ thì cùng nhiều người khác lấy chung chồng. Kinh Bát sư nói: Những người tà dâm khi xâm phạm người phụ nữ, hoặc bị chồng người kia bắt bớ, khi bị tai ương, làm liên luỵ đến cả dòng tộc. Hoặc bị quan lại bắt trói, dùng những đòn hiểm để tra tấn. Khi chết lần lượt chịu khổ trong địa ngục, súc sinh. Nếu được sinh lại làm người thì gia đình dâm loạn. Vì ta thấy như thế, nên không dám dâm dục nữa. Kinh Tát giá ni kiền tử nói: Không thấy đủ với vợ mình, muốn hành dâm với vợ người, hạng người này không biết xấu hổ nên phải chịu khổ suốt đời. Kinh Ưu bà tắc giới nói: Nếu không đúng lúc, không đúng chỗ, không phải người nữ, nếu có liên quan đến bản thân mình, đều gọi tà dâm. Nếu liên quan đến bản thân mình, nhưng nghĩ đến những người khác, người thuộc người khác, nhưng nghĩ của mình cũng gọi tà dâm. Tà dâm cũng có nặng có nhẹ, gây ra phiền não trầm trọng thì mắc tội nặng, gây ít phiền não hơn thì mang tội nhẹ. Kinh Niết bàn dạy: Tuy không chung đụng với người nữ nhưng Bồ tát thấy nam nữ theo nhau vẫn sinh lòng tham đắm, đó gọi là huỷ tịnh giới. Kinh Tạo tương công đức nói: Đức Phật nói với ngài Di lặc: Có bốn thư nhân duyên khiến cho người đàn ông chịu thân phi nam phi nữ: Một là huỷ hoại thân thể người khác, cho đến súc sinh. Hai là cười nhạo vị Sa môn giữ giới. Ba là vì ham muốn dâm dục nên cố ý phạm giới. Bốn là gần gũi người phạm giới, khuyên người khác phạm giới. Nếu có những người trước kia đã phạm những lỗi như thế, sau đó phát lòng tin, tạo hình tượng Phật thì không còn chịu những khổ báo như vừa kể trên. Lại có bốn loại nghiệp có thể khiến người trượng phu chịu thân bán nam bán nữ, một là đem những thứ ô uế đến những nơi thờ phụng trang nghiêm. Hai là tham đắm thân người đàn ông. Ba là làm chuyện dâm dục ngay thân mình. Bốn là bán phụ nữ cho người khác. Nếu có những chúng sinh đã lỡ làm những điều đó, tự mình hối lỗi, tạo hình tượng Phật thì không chịu thân ấy nữa. (Tất cả sáu chương, chương dầu, chương hai, chương ba nói về người ác, chương bốn nói về người thiện, chương năm nói về người xuất gia, chương sáu khuyên họ sám hối).

Thứ ba, công đức của việc không dâm dục.

Kinh Thất Phật diệt tội nói: Người thọ trì giới không dâm dục, được năm vị thần hộ vệ, một tên Trinh khiết, hai tên Vô dục, ba tên Tịnh khiết, bốn tên Vô nhiễm, năm tên Đãng địch. Kinh Phật bát nê hoàn nói: Phật nói với Nại nữ: Người không tà dâm có năm điều làm tăng thêm phước đức, một là được nhiều người ngưỡng mộ, hai là không sợ quan lại bắt bớ, ba là thân được yên ổn, bốn là sau khi chết được sinh lên cõi trời, năm là được thân thanh tịnh, đắc đạo Niết bàn. Kinh Giới đức hương nói: Người không dâm dục, không phạm thê thiếp người khác, là người như được sinh ra trong hoa sen. Kinh lăng nghiêm viết: Nếu tâm các chúng sinh trong sáu đường không nổi lên dâm dục, họ sẽ không còn lặn hụp trong dòng sông sinh tử nữa. Các người tu pháp môn tam muội, vốn là thoát khỏi cảnh trần, nhưng không từ bỏ lòng dâm thì không thể ra khỏi cuộc đời được. Giả sử có nhiều trí tuệ, được thiền định trong đời này, nhưng không cắt đứt dâm dục, cũng rơi vào đường ma. Phải cắt đứt lòng dục nơi thân và tâm, tính đoạn cũng không còn nữa mới có thể hi vọng thành Phật. Kinh Đề vị nói: Phải kiêng kị trong những ngày như ba tháng trường trai trong năm, sáu ngày ăn chay trong tháng, dưới ánh sáng của trăng, sao, mặt trời và ngày Bát vương. Kinh Thiền yếu ha dục nói: Những người tu hành cầu đạo, trì giới tu định nên trừ sáu thứ dục lạc, đó là sắc dục, hình dáng, cách đi đứng, tiếng nói cười, lụa là quần áo, tướng người, những thứ trang sức trên người. Nên bảo họ xem đó là những thứ bất tịnh. (Tất cả sáu chương, chương đầu và chương hai nói chuyện phước đức dồn đến, chương thứ ba và chương thứ tư nói đến chuyện xa lìa sinh tử, chương năm và chương thứ sáu dạy cách trì giới).

Thứ tư, cảnh tỉnh những người tại gia.

Kinh Bồ tát ha sắc dục pháp nói: Nữ sắc là xiềng xích trong thế gian, người phàm tham đắm rồi không thể thoát ra được. Nữ sắc chính là tai hoạ của thế gian, người phàm dính vào, đến chết cũng không tránh được. Nữ sắc là tai hoạ suy đồi của thế gian, người phàm gặp phải, không tai nạn nào không mắc. Người tu hành đã xả bỏ được nó mà lại nhớ nghĩ thì những người này như người được ra khỏi lao tù lại muốn trở vào. Từ điên cuồng được tỉnh, lại muốn điên lại. Kinh lại nói: Lời người phụ nữ như mật ong nhưng tâm họ như thuốc độc. Giống như khe suối lặng lẽ, nhưng trong đó có long giao đang trú ngụ. Như núi châu báu, trong đó có sư tử đang rình rập. Gia đình đảo lộn đều do người phụ nữ, tôn tộc tan nát, tội của người nữ. Họ chính là những tên giặc âm thầm, giết hết trí tuệ loài người. Giống như tấm lưới giăng cao, không một con chim nào lọt. Lại như lưới cá dày, một khi tôm cá dính vào thì khó sống được. Vì thế người trí biết được điều đó nên xa lánh, không để nó làm mê mờ. Kinh Đại bảo tích viết: Nên biết phụ nữ là cội nguồn của mọi thứ khổ não, là cội nguồn của mọi chướng ngại, là cội nguồn củamọi thứ chết chóc, là cội nguồn của những ràng buộc, là cội nguồn của mọi thù hằn, là cội nguồn của mọi thứ ngu muội. Nên biết phụ nữ là người làm mờ mắt tuệ của bậc Thánh, nên biết phụ nữ là cánh hoa sắt nóng bay khắp mọi nơi, chân ta có thể dẫm phải. Kinh lại nói: Sao có tên phụ nữ? Phụ có nghĩa gánh nặng, nó khiến tất cả chúng sinh mang gánh nặng trên vai đi khắp mọi nơi. Kinh lại nói: Ta xem trong hàng nghìn thế giới, oán kết lớn nhất đó là các thứ ham muốn về thê thiếp, sắc dục. Vì họ bị những thứ sắc dục đó ràng buộc. Trong các pháp lành, nó là thứ gây trở ngại thứ nhất. Kinh Tứ thập nhị chương viết: Người bị những thứ ruộng nhà, ao hồ và sắc dục trói buộc còn khổ hơn cả bị nhốt trong lao tù. Trong lao tù còn có ngày được thả, nhưng bị vợ con trói buộc thì không còn hi vọng ngày thoát ra. Kinh Đạo hạnh Bát nhã viết: Người tại gia gặp phụ nữ thì lòng họ không vui vẻ, thường lo lắng. Giống như có người đi trong đầm hoang, sợ giặc cướp bóc. (Sáu chương, chương đầu, chương thứ nhất, chương thứ hai là nói chung về sự nguy hại của nữ sắc. Chương thứ tư và thứ năm nói chúng sinh bị sắc dục trói buộc. Chương cuối, nói đến chuyện do lo lắng nên sau đó mọi người đều tu tập pháp môn quán tưởng, công phu rất tỉ mỉ, cần phải lắng lòng quán chiếu đến lúc thuần thục mới có thể cắt đứt nguồn gốc dâm dục).

Quán tưởng bào thai như ngục tối. (Khi quán pháp này thành tựu, hành giả thấy rõ những cảnh tượng đau khổ trong bào thai, đó là chỗ đầu tiên để ta chấm dứt dâm dục).

Lúc cha mẹ chưa sinh, ta đang ở đâu, chỉ vì khi đầu thai thấy dục nên sinh tâm ham muốn. Khi lòng dục nổi lên liền bị tinh cha huyết mẹ vây kín. Từ trong mười tháng đó lần lượt trả nợ đời trước. Lúc mẹ ăn những thứ cay nóng, ta thấy mình như chịu nước sôi. Khi mẹ ăn những thức ăn nguội lạnh, ta như nằm trên đống băng. Khi bụng đã đầy tràn, trên đầu như treo túi sắt. Khi bụng không thứ gì, ta như lơ lững trong hang, không nơi nương tựa. Khi sắp sinh, cha kinh mẹ cũng khiếp, bà con vây quanh giường cúi đầu vái trời đất. Thân ta như kẹp giữa hai hòn núi lơ lững khó thoát ra, lúc đó bà đỡ cầm đầu ta kéo như kéo dãi băng. Da non chạm tay bà đau như bị dao cắt. Mở miệng liền khóc thét, thống khổ không chịu nổi, nhưng những người xung quanh không hiểu được điều này lại vỗ tay vui mừng. Há biết rằng những người tán thưởng đó, ngày xưa cũng lâm tình cảnh như thế này, trong đêm nên suy nghĩ, chao ôi thật là lạ. Những lời này không phải tôi nói mà được trích trong kinh Ngũ vương. Người phàm tham đắm nơi ái dục sẽ bị nó trói buộc trong vô lượng vô số kiếp, không ai có thể thay ta chịu khổ được. Muốn phá được thứ giặc phiền não đó, người trí phải bắt được tên cầm đầu, tên cầm đầu đó là ma dâm. Khi ma dâm đó chết rồi thì đám quân lính của nó cũng thất bại. Đem những cảnh thê lương trong thai để nói đôi lời, mong tất cả mọi người trong đời, sinh một lần này nữa thôi.

Kinh Tu hạnh địa đạo nói: Khi thai được bảy ngày, ban đầu không có dấu hiệu gì, hai mươi bảy ngày như váng bơ mỏng, ba mươi bảy ngày như bơ sống, bốn mươi bảy ngày như bơ chín, năm mươi bảy ngày như sữa sống, sáu mươi bảy ngày như miếng thịt, bảy mươi bảy ngày như cục thịt, tám mươi bảy ngày thai đã cứng thành khối, chín mươi bảy ngày thai biến thành năm bóng nước đó là hai khuỷu tay, hai xương đùi và gáy. Một trăm linh bảy ngày tiếp tục sinh năm bóng nước nữa đó là hai cổ tay, hai cổ chân và đầu. Một trăm mười bảy ngày lại sinh hai mươi sáu bóng nước đó là mười ngón tay, mười ngón chân, hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng. Một trăm hai mươi bảy ngày mụn nước đã sắp thành hình. Một trăm ba mươi bảy ngày ruột bắt đầu thành hình. Một trăm bốn mươi bảy ngày ngũ tạng được hình thành. Một trăm năm mươi bảy ngày ruột già hình thành. Một trăm sáu mươi bảy ngày ruột non hình thành. Một trăm bảy mươi bảy ngày bao tử hình thành. Một trăm tám mươi bảy ngày hai cơ quan nữa hình thành. Một trăm chín mươi bảy ngày hình thành các đốt xương cánh tay, cẳng chân. Hai trăm mười bảy ngày hình thành bộ phận sinh dục và vú. Hai trăm mười bảy ngày hình thành ba trăm khúc sụn, như trái bầu mới nhú. Hai trăm hai mươi bảy ngày như quả bầu chưa chín. Hai trăm ba mươi bảy ngày cứng như trái hồ đào. Hai trăm bốn mươi bảy ngày hình thành một trăm đường gân. Hai trăm năm mươi bảy ngày hình thành bảy mươi nghìn mạch máu, nhung chưa đầy đủ. Hai trăm sáu mươi bảy ngày như dáng ngó sen. Hai trăm bảy mươi bảy ngày hình thành ba trăm sáu mươi ba đường gân. Hai trăm tám mươi bảy ngày mới hình thành bắp thịt. Hai trăm chín mươi bảy ngày bắp thịt lớn dần. Ba trăm lẻ bảy ngày hình thành da. Ba trăm mười bảy ngày, da bắt đầu dày lên. Ba trăm hai mươi bảy ngày, da đầy đủ. Ba trăm ba mươi bảy ngày, các chi tiết như tai, mũi, vai, ngón chân, ngón tay, đầu gối hình thành. Ba trăm bốn mươi bảy ngày hình thành chín mươi chín vạn lỗ chân lông, tóc, râu…nhưng chưa đầy đủ. Ba trăm năm mươi bảy ngày, các lỗ chân lông đã đầy đủ. Ba trăm sáu mươi bảy ngày, hình thành móng tay mómg chân. Ba trăm bảy mươi bảy ngày, bụng mẹ như có gió nổi lên, thông ra bảy lỗ trên cơ thể. Ba trăm tám mươi bảy ngày, tuỳ vào nghiệp thiện, ác đời trước mà có mùi thơm hay thối, bắt đầu định hình đẹp hay xấu, sang hay hèn. Lúc này chưa đủ chín tháng, chỉ dư bốn ngày. Sau bốn ngày gió đã thổi đến thân hài nhi, khiến nó quay ngược lại, đầu hướng về sản môn. Nếu nó là đứa có phước đức, liền tự nghĩ ta sẽ nhảy vào bồn tắm, hoặc đến nơi có hương thơm. Nếu nó là đứa bé do ác nghiệp sinh ra, nó sẽ nghĩ mình rơi vào núi đá hoặc bị treo trên cây kiếm, nghĩ đến đó nó buồn bã không vui. Đến lúc ra khỏi thai mẹ, như bị hòn núi ép lại, đau khổ không thể tả, vì vậy nó mê mờ, không biết đi đâu về đâu. Lúc lớn lên, nhờ có không khí và thức ăn, cơ thể liền sinh tám mươi thứ trùng. (Chi tiết có trong những phép quán sau này).

Quán thân thể là nơi trú ngụ của vi trùng (Khi quán phép này thành công, hành giả thấy đầy đủ những thứ vi trùng đang trú ngụ trong cơ thể, đó là bước đầu bước vào phép quán này).

Ô uế thay tấm thân này, vô số vi trùng tụ tập, ẩn núp trong đó. Hình dáng nó nhỏ bé, người phàm không biết được, chỉ mắt người trí mới nhận ra. Nếu tĩnh tâm để quán sát, thấy nam nữ như những đứa trẻ đang chơi đùa.

Kinh Chánh pháp niệm xứ viết: Trong sọ người có hai loại vi trùng đi lại trong hộp sọ, ăn não. Lại có loại trùng tên phóng dật, ở trên đỉnh đầu gây tật bệnh cho người. Lại có loại trùng tóc, ở ngoài xương sọ, thường ăn chân tóc. Lại có trùng tai, ăn những thứ cáu bẩn trong lỗ tai. Lại có trùng mũi, ăn những thứ cáu bẩn trong mũi. Lại có trùng mỡ, ở dưới lớp mỡ, khi nó nóng giận liền khiến người đau đầu. Lại có loại trùng uống nước bọt, ở cuống lưỡi. Khi nó nổi giận liền khiến miệng ta khô nóng. Lại có loại trùng thích ăn những thứ thức ăn, ở đầu lưỡi, khi nhận được thức ăn ngon, nó liền ưa thích, khi nhận được thức ăn không ngon, thân nó mềm nhũn ra. Lại có loại trùng Lục vị, khi nó thích một thứ thức ăn nào thì ta cũng thích thức ăn đó. Lại có loại trùng chân răng, ở trong răng, khi nó nổi giận liền khiến ta nhức răng. Lại có bốn loại trùng ở trong cổ họng, khiến nước miếng tiết ra lung tung khi ta ăn uống rồi đưa những thứ đó vào cuống họng, trộn lại với tuỷ não, khiến ta nôn mửa. Lại có loại trùng giữ hơi thở, khi nó nổi giận, cổ họng ta bị tắc lại. Lại có hai thứ trùng kéo dài, được sinh ra trong các đốt xương khiến ta nhức nhối nơi các mạch máu. Lại có trùng gây phù thũng, ở trong cơ thể, khi nó uống máu sẽ khiến ta phù thũng. Lại có loại trùng thích ngủ, ở khắp thân thể, khi mệt nó về ở nơi tim thì ta sẽ buồn ngủ. Lại có mười loại trùng đi khắp gan thận, khiến ta sinh bệnh. Lại có hai mươi loại trùng đi lại trong tuỷ xương, khi nó uống tinh dịch, thì lòng dục ta liền nổi lên. Lại có hai mươi loại trùng đi lại nơi bộ phận sinh dục, khiến ta ốm yếu, bực bội, phần dưới cơ thể thường hôi hám. Lại có mười loại trùng, ở trong phẩn dãi, hình dáng xấu xí, khiến người bị thổ tả, hoặc khiến người bí bách. (Tám mươi loại trùng vừa kể đều có đủ tên và hình dáng. Chi tiết được mô tả trong kinh điển, vì nhiều quá nên không kể ra).

Quán Không sạch sẽ. (Khi thực hành phép quán này thành tựu, liền phát hiện ra tinh huyết nam nữ là những thứ ô uế. Vì thế nó là phương tiện để đối trị những yếu tố làm nổi lên lòng dâm dục).

Những chuyện khổ não trong thế gian đều do ái dục sinh ra. Nếu không cắt đứt lòng ái nhiễm thì khi đối mặt với sắc dục liền khiếp sợ. Nước trong xương tiết ra, lửa loé lên từ mắt, lòng hùng dũng liền mất. Nghiệp đã nặng lại càng sâu hơn, lúc thường vẫn giữ lễ, hoặc còn trọng thanh danh, nhưng đến khoảnh khắc đó thì không còn bàn đến chuyện liêm sỉ nữa, quỉ thần cũng không ngán, danh giáo cũng không kéo lại được. Trong cõi đời ô trọc mênh mang, ta liền bị ngục tù giam hãm. Những lời dạy của Thánh hiền, không còn dù trên giấy. May có lời dạy của Như lai, mở rộng cửa cam lộ để dạy pháp quán không sạch sẽ. Khi quán phép này thành tựu rồi thì lửa dục biến thành băng. Cho dù tiên nữ đang đứng trước mặt cũng coi như kẻ đi xin bị hủi huống gì những người nữ phàm phu trong thế gian, vốn là cái bọc da. Không cần nói nhân quả, không cần những biện pháp trừng trị nghiêm ngặt, khi thấy những thứ ô uế tích tụ lại như thế thì ma dâm cũng không dám dành giật. Khi quán phép này được thành tựu thì nguồn gốc dâm dục bị nhổ sạch. Từ trong vô lượng kiếp đến nay, chúng ta giống như bà Ma đăng, dùng nhiều phương cách để khống chế. Khi nhìn thấy cảnh thì tâm liền sinh. Sau khi quán phép quán này xong thì lòng ham muốn tự nhiên nhẹ nhõm. Hôm nay được chút giác ngộ, xin cúi đầu trước đấng Thế tôn, trong đời tương lai xin được giết sạch ma dâm dục, rồi phân thân đi khắp các cõi nước, làm lợi ích cho tất cả chúng sinh. Trương phu tử ở am Băng dạy rõ ràng cho tôi, rằng phải tu các pháp quán tưởng. Giống như học cách nấu ăn, khi đã thành thục rồi, không còn thấy cả thân trâu. Dùng dao mười chín năm, như vừa mới mài. Cây kiếm giết ma của ta, mài nhiều đã thành vàng, chém tất cả những con quỉ ẻo lả. Trong mắt của ta không ai đẹp cả, dù nàng Tây thi quì dưới chân, ta cũng xem như bao da bọc xương cốt, ba mươi sáu thứ đều là những thứ ô uế, hôi hám. Nếu không nói ra thì không ai hiểu, có thể thành ngu si. Nhân đây nói đôi lời, tuy còn thô lậu khó đọc, nhưng muốn nghĩa lí dân dã để những người ít học nhất cũng có thể nghe được. Nghe rồi sẽ nói lại cho những người khác, cùng nhau tát cạn dòng sông ái để ánh sáng Phật pháp chiếu soi, đánh tan những u ám của cuộc đời.

Thứ nhất, hình dáng chung của nam nữ. Hãy quán xét tất cả người phàm phu đều được sinh ra bởi dâm dục nên nguồn gốc không sạch. Vốn là sự trộn lẩn tinh cha và huyết mẹ, đó là chịu sự sinh ra không sạch. Nằm ở giữa sinh tạng và thục tạng đó là nơi chỗ sinh không sạch. Khi ở trong bào thai, chỉ biết uống huyết mẹ, đó là ăn những thứ không sạch. Khi đủ mười tháng, sinh ra bằng đường sản môn, đó là từ khi mới chào đời không sạch. Máu mủ trong cơ thể từ trong bảy lỗ chảy ra, do đó cả cơ thể không sạch.

Thứ hai, tướng căn người nữ ô uế. Kinh đại oai đức đà la ni viết: Đức Phật nói với A nan: Nên biết trong thân người nữ có năm loại dòi mà người đàn ông không có. Năm loại dòi đó trú ngụ trong hai đường, mỗi ổ trùng có tám mươi con, hai đầu mỗi con có hai miệng, miệng nào cũng sắc nhọn như lưỡi dao bằng sắt. Những con dòi này thường làm cho người phụ nữ bực bội rồi rúc rỉa họ, khiến những người phụ nữ cử động.

Thứ ba, tướng bụng nhơ nhớp của người nữ. Kinh Thiền bí yếu nói: Khi người tu hành khởi lên lòng dục thì cả ngày đêm họ đều nghĩ đến chuyện dâm dục như cứu đầu mình đang cháy thì nên nhanh chóng ngăn cản ngay. Việc đầu tiên của phương pháp ngăn cản nó là quán tử tạng. Tử tạng nằm trên dưới sinh tạng và trên thục tạng, có chín mươi chín lớp màng như bào thai heo chết, trong đó chứa đầy chất lỏng hôi hám, hình dáng như ruột ngựa, đầu tròn đuôi nhọn, kéo dài đến sản môn. Chính giữa có một nghìn chín trăm đốt nhỏ như đường gân trên lá chuối, xung quanh có tám vạn ổ vi trùng bu bám. Khi người phụ nữ ăn uống vào nó liền phân tán thành bốn trăm lẻ tư mạch máu. Sau khi ăn xong, những thứ chúng nó nôn ra thành mủ có màu như máu. Lại có loại trùng nhỏ chạy nhảy trong đó, sau một tháng tích tụ, không thể chứa được. Vì thế người nữ có kinh nguyệt.

Thứ tư, tướng thân thể người đàn ông không sạch sẽ. Kinh lại nói: Trong bốn trăm lẻ tư mạch máu trong cơ thể đàn ông đều xuát phát từ con mắt rồi chảy dài đến ruột. Nằm dưới sinh tạng và trên thục tạng. Hai bên có mủ màu xanh sẫm như tinh dịch trâu rừng, hôi hám không chịu được, khi gần đến âm hộ nó chia thành ba nhánh, như đường gân trên tàu lá chuối, có một nghìn hai trăm đường răn như thế, mỗi đường gân đều có loại trùng gió, nhỏ bằng sợi tơ. Bên ngoài trùng gió có loại trùng màu sắc như sợi gân, độ bảy vạn tám nghìn con như thế vây quanh thành hình vòng tròn. Khi mắt người dàn ông nhìn thấy nữ sắc, lòng họ nổi dậy ham muốn, khi tâm xao động thì bốn trăm lẻ bốn mạch máu cũng chuyển động, tất cả tám vạn ổ vi trùng đều há miệng, mắt nó phun nước, nước đó có màu trắng xanh hoá làm tinh dịch, chảy ra theo đường tiểu tiện.

Thứ năm, tổng kết quán tưởng. Đức Phật nói với Xá lợi phất: Nếu bốn chúng đệ tử xuất gia mặc áo hổ thẹn, uống thuốc hổ thẹn, muốn cầu giải thoát thì nên học phép quán này, như được uống cam lộ. Nghĩ tưởng tử tạng, căn người phụ nữ, các loại sâu dòi trong cơ thể người đàn ông đang há miệng dõng tai, trợn mắt phun mủ. Ngồi yên lặng giữ hơi thở, quán tất cả những hiện tượng đó, nhớ rõ ràng như những hoa văn trên các ngón tay. Khi mở mắt nhắm mắt đều thấy rõ ràng. Khi phép quán này thành tựu rồi thì lòng tham dục liền được tiêu diệt. Dù con gái con trai nhà trời cũng như người phung hủi. Thân này hay thân khác, cho đến tất cả chúng sinh trong cõi Dục cũng như thế cả. Nếu nếm được loại thuốc này đó mới là người trượng phu, làm vị thầy của trời, người, không bị nhấn chìm trong dòng sông ái. Nên biết những người này, tuy chưa khỏi sinh tử nhưng cơ thể họ dã ngát hương như hoa Ưu bát la, là bậc hương tượng trong của mọi người, lực sĩ vua rồng, trời Ma hê thủ la cũng không sánh được họ.

Thứ sáu, quyết định khuyến tu. Kinh Thiền yếu ha dục nói: Như một người bị giam trong ngục, bốn phía đều kín như bưng, chỉ còn một lỗ xí, không còn đường nào khác. Như người trúng tên độc, chỉ lấy phân bôi lên mới trị được, không còn thuốc khác. Nên tư duy như thế để quán Không sạch.